Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

TRỞ VỀ

             Ngày xưa, có ba người con trai, họ đều đã kết hôn và làm công việc kinh doanh trong gia đình dưới sự giám sát của người cha. Họ đã làm ăn rất phát đạt. Mỗi người con lại thành thạo trong từng lĩnh vực riêng. Một người linh hoạt trong lĩnh vực bán hàng, một người khác thì lại giỏi trong hoạt động mua còn người cuối cùng lại là am hiểu lĩnh vực tài chính.


Thật không may, một ngày nọ, người cha bị ốm liệt giường. Ông không đủ sức để giúp các con trong công việc. Chính vì vậy ba người con đã quyết định mỗi người sẽ tự đi theo con đường của mình. Với hy vọng và niềm tin rằng họ là các chuyên gia trong từng lĩnh vực của mình, họ sẽ có thể quản lý được công việc kinh doanh cá nhân của mình.
Người cha đã biết chuyện và ngăn cản họ, nhưng không thành. Kết quả là ba người trong số họ đã trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau. Trong thời gian không lâu, lần lượt các công việc kinh doanh đều có tổn thất lớn. Họ đã thử tất cả những cách có thể để cứu vãn tình hình, nhưng dường như nó ngày càng tồi tệ hơn.
           

              Sau đó, họ quyết định xin cha một lời khuyên. Người cha từ tốn nói: "Khi tất cả các con đã được làm việc chung, công việc kinh doanh rất thành công. Nhưng đó không phải là bất kỳ một thành tích của ai cả, đó là sự chung sức của tất cả các con. Các con đã cùng nhau làm, cùng nhau chia sẻ công việc. Nếu các con tách ra thì chắc chắn công việc sẽ thất bại. Đó là điều các con đang phải đối mặt ".


Những người con trai đã nhận ra sai lầm của họ và trở lại cùng kinh doanh. Các anh đã nhận ra một điều, "đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết". Đây sẽ là một kình nghiệm quý báu, không chỉ riêng cho ba người anh em mà cho cả chúng ta. Đoàn kết là sức mạnh to lớn, giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách, gian nan. Không những vậy đoàn kết còn giúp cho mối quan hệ của con người gẫn gũi, thân ái với nhau hơn, tạo ra nhiều niềm vui trong cuộc sống.



Tin mừng hôm nay cũng cho ta thấy trong một trăm con chiên, lại có một con đi lạc. Một mình riêng lẻ nó sẽ đối diện với nguy hiểm bởi thú dữ luôn rình chờ bên đường. Một mình riêng lẻ sẽ đối diện với cái đói, cái lạnh vì thiếu tình thương chăm sóc của chủ và đàn chiên.
Thiên Chúa rất sót xa khi thấy chúng ta sống xa đàn lạc lối. Thiên Chúa sẽ không bao giờ an tâm khi chúng ta vì mải mê theo đam mê danh lợi thú mà bỏ đàn. Ngài sẽ tìm muôn nghìn cách để đưa chúng ta trở về. Và chắc chắn Ngài sẽ vui mừng biết bao khi thấy chúng ta quay đầu trở về.
Xin cho chúng con luôn vui tươi no thỏa trong sự quan phòng của Chúa. Xin cho chúng đừng vì những đam mê bất chính mà lạc xa tình Ngài.


          Lạy Chúa là mục tử nhân lành. Chúa biết từng con chiên. Chúa chăm sóc từng cuộc đời chúng con như người mục tử chăm sóc từng con chiên của mình. Xin cho chúng con biết phó dâng cuộc đời trong tay Chúa, và an vui sống trong sự chăm sóc, chở che của Chúa.
Lạy Chúa Giê-su mến yêu, xin thương xót chúng con là những người tội lỗi, những con chiên lầm lạc. Chúng con tự ý tách ra khỏi gia đình và cộng đoàn để sống theo ý thích của mình. Vì ham vui, vì dại dột, vì cố ý mà chúng con đã không còn liên đới với những người chúng con yêu thương. Xin Chúa thương dẫn dắt chúng con về với gia đình và cộng đoàn. Xin giúp chúng con sửa đổi tính hư nết xấu để biết sống theo lề luật của Chúa. Xin giúp chúng con biết khiêm tốn để sống hòa hợp với anh em trong tình nghĩa anh em một nhà. Xin giúp chúng con biết tự chủ bản thân để luôn sống trong sự chăm sóc, hướng dẫn của Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con cảm nhận được tình Chúa luôn dõi bước theo chúng con, kiếm tìm chúng con, chờ đợi chúng  con, dẫu có những lúc chúng con đã lãng quên tình Chúa. Amen.



Thứ Ba Tuần 2 Mùa Vọng - Thánh Nicôla, giám mục.
Lời Chúa: 
 Mt 18,12-14
12"Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? 13Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.

B. Suy niệm ( ... nảy mầm)
1. Người ta chỉ cố sức tìm lại cái bị mất khi người ta thấy cái đó có giá trị. Người mục tử mới lặn lội đi tìm con chiên lạc vì vẫn coi con chiên đó là quý mặc dù nó đi lạc. Đối với Thiên Chúa, người nào cũng có giá trị, cho dù người đó là tội nhân. Bởi thế Ngài vẫn yêu thương, vẫn quý chuộng và lặn lội tìm cứu : “Con người đến để tìm cứu những gì hư mất” (Lc 19,10). Khi tôi không tìm cứu người lầm lạc trong cộng đoàn của tôi là tôi không còn coi người đó là anh chị em mình nữa, nhưng coi đó là đồ bỏ.
2. “Để 99 con trên núi mà đi tìm con chiên lạc”... “Vui mừng vì con chiên đó hơn là vì 99 con không bị lạc”. Ta sẽ không thể hiểu được những câu này nếu ta chỉ suy nghĩ theo luận lý tính toán vụ lợi. Trái lại ta sẽ hiểu rất dễ nếu suy nghĩ theo lý lẽ của con tim. Như một người mẹ lạc con, phải chăng bà để các đứa con khác ở nhà và tất tả đi tìm đứa bị lạc !
3. Việc để 99 con chiên kia trên núi để đi tìm con chiên lạc chứng tỏ trong tình cảnh đó trong đầu người mục tử không còn nghĩ gì khác, và trong lòng ông cũng không còn tâm tình gì khác ngoài nỗi lo lắng cho con chiên lạc : nó rất khổ, nó đói khát, nó phải gặp biết bao nguy hiểm... Càng thương nó, người mục tử càng thấy lòng mình như bị kim châm, lửa đốt...
4. Một trong những ý của bài đọc Cựu Ước : “Ngài chăn dắt đoàn chiên Ngài như một mục tử. Ngài ẵm những con chiên trên cánh tay, ôm ấp chúng vào lòng, và nhẹ tay dẫn dắt những chiên mẹ”.
Nhiều khi tôi quen sống trái ngược với tâm tình của Chúa. Tôi vô tâm, bám vào khẩu hiệu “thiểu số phục tùng đa số”. Do đó có những cá nhân bơ vơ lạc lõng giữa công đoàn, họ trở thành vô danh giữa đám đông vô tình, chẳng ai ngó ngàng dìu họ về với nếp sống cộng đoàn.
Lạy Chúa, về một khiá cạnh nào đó, con cũng lại là một con chiên lạc. Vì ham vui, vì dại dột, vì cố ý… con đã tách rời khỏi bầu khí của cộng đoàn. Con trở nên lạc lõng bơ vơ giữa cộng đoàn đông người. Nhưng Chúa hằng lưu tâm tới mỗi cá nhân. Xin Chúa thương dắt con về với cộng đoàn.
5. “Người chăn chiên để 99 con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc” (Mt 18,12)
Đã có lần tôi cảm thấy ngao ngán khi phải đến thánh đường. Tất cả những sinh hoạt tôn giáo đối với tôi chỉ mất thời gian và vô nghĩa. Chúa ở đâu ? Tôi chẳng cần biết nữa. Và tôi tự giải thoát bằng đam mê học tập, lo toan kiếm sống và chạy theo những thú vui… Cuộc sống vẫn trôi, vẫn vui.
Rồi một ngày, trên đường đến trường, tôi gặp đám tang của một bạn trẻ. Sau quan tài, bà mẹ được hai người dìu bước, khóc nức nở. Cảnh tượng ấy làm tôi hết sức xúc động. Nhìn gương mặt tươi trẻ của anh trong khuôn ảnh, tôi tự hỏi : Cuộc sống chỉ có thế thôi sao ? Bạn ấy sẽ đi về đâu ? Còn tôi ? Chẳng lẽ cuộc sống lại kết liễu dễ dàng như vậy sao ? Tôi cảm thấy băn khoăn, trống rỗng. Chẳng biết phải làm gì nữa, tôi lại tìm đến Chúa. Nhìn lên thập giá, Chúa Giêsu đang dang tay, đầu gục xuống, như mong mỏi, chờ đợi tôi từ lâu. Trong thinh lặng, tôi đã nhận ra chính Ngài đã kiếm tìm tôi qua sự kiện bất ngờ ấy.
Lạy Chúa, xin cho con luôn cảm nhận được tình Ngài luôn dõi bước theo con, kiếm tìm con, chờ đợi con, dẫu có những lúc con đã quên Ngài (Epphata).
Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét