Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

CÁCH SỬ DỤNG TIỀN BẠC NGÀY NAY

Có thể nói ngày nay tiền bạc có thể làm cho con người ta có được quyền lực và địa vị trong xã hội: nhiều người coi tiền là tiên, là thước đo ... vì có tiền mua tiên cũng được. Và như vậy người ta có thể tôn thờ nó thành ông chủ của họ, lệ thuộc vào nó, làm nô lệ cho nó.
Quả thật, tiền luôn là phương tiện tốt nếu ta biết sử dụng chúng đúng mục đích. Như thế trong mọi lúc mọi nơi, mọi thờ điểm ta luôn luôn phải coi chúng là phương tiện tốt để ta sử dụng chứ không phải là ông chủ của ta, làm chủ cả cuộc đời ta để rồi đưa ta tới chỗ một nơi mà ta không lường trước. Ta phải luôn sáng suốt biến tiền của thành nô lệ tốt phục vụ cho cuộc sống của ta và giúp ta đạt được hạnh phúc đời này và lập công phúc cho đời sau.
Xin cho mỗi chúng ta luôn ý thức mối khi sử dụng tiền bạc và cũng đừng chỉ lo thu vén cho mình nhưng biết rộng tay trao ban cho anh chị em đồng loại. 
Ước mong sao cuộc sống của chúng ta luôn biết ném những hạt gạo đi vì tình thương để thu lượm được những hạt vàng sau này.

Một hôm nọ, có anh nhà giàu cùng với người đầy tớ đi đò sang sông. Vì hà tiện, anh ta không dám bỏ tiền mua nước uống. Lúc ra đến giữa sông, khát nước quá không chịu được, anh ta liền ra bên mép đò để cúi xuống vốc nước sông mà uống, không may bị ngã nhào xuống sông. Anh vốn không biết bơi nên vừa ngã xuống sông đã uống liền mấy ngụm nước lớn, rồi sặc sụa chìm dần. Người đầy tớ hoảng quá liền la lên: “Ai cứu được ông chủ tôi, xin thưởng năm quan tiền!”

Anh nhà giàu đang sắp chìm nghỉm xuống sông, vừa nghe được câu đó liền gượng hết sức ngoi đầu lên hét lớn: “Không được! Ba quan thôi! Năm quan đắt quá, thà chết còn hơn!”


Có lẽ không ai trong chúng ta lại giống như anh nhà giàu hà tiện quá độ này! Nhưng sự thật là ở một mức độ nhất định nào đó, hầu hết chúng ta đều ít nhiều mắc phải căn bệnh “hà tiện quá độ” kia.

Anh nhà giàu trong câu chuyện quả thật không phân biệt được giá trị thật có và giá trị quy ước của “năm quan tiền”, nên mới buông ra một câu là “thà chết còn hơn”. Sự thật là, một khi anh ta đã không giữ được mạng sống của mình thì dù có năm vạn quan cũng chẳng có chút giá trị gì, huống là năm quan! Suốt đời anh ta chỉ biết tích cóp tiền bạc, chỉ mong muốn có được ngày càng nhiều tiền, nhưng lại quên mất một điều là tiền đó dùng để làm gì!

Đôi khi chúng ta cũng rất thường quên mất điều đó! Chúng ta mong muốn có được những số tiền lớn, nhưng rồi quên mất là bản thân những số tiền ấy chẳng giúp được gì cho ta cả. Công năng của chúng là được dùng để đổi lấy những thứ ta cần, chứ không phải để cất kỹ và ngắm nghía! Anh nhà giàu kia nếu hiểu được điều đó, hẳn đã không giữ kỹ tiền trong túi mà nhịn khát, để đến nỗi phải uống nước sông và ngã chết! Chúng ta nếu hiểu được điều đó, cũng sẽ không vì tham tiếc tiền bạc mà đánh mất đi nhiều giá trị cao quý trong cuộc sống! 

Thứ Bảy Tuần thứ 31 Thường Niên C
Lời Chúa: 
 Lc 16, 9-15
9"Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu. 10Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn. 11Vậy nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em? 12Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?” 13"Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được." 14Người Pharisêu vốn ham hố tiền bạc, nên nghe các điều ấy, thì cười nhạo Đức Giêsu. 15Người bảo họ: "Các ông là những kẻ làm ra bộ công chính trước mặt người đời, nhưng Thiên Chúa thấu biết lòng các ông, bởi vì điều cao trọng đối với người đời lại là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa.”
 

B. Suy niệm (... nẩy mầm)
1. “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được” : Qua câu này, chính Chúa Giêsu cho biết ; a/ Tiền của có thể biến người sở hữu nó trở thành nô lệ cho nó ; b/ tiền của có thể được người ta tôn lên ngang hàng với Thiên Chúa, thậm chí cao hơn Thiên Chúa nữa !
2. Tôi thử xét lại liên hệ của tôi với tiền của xem tôi đang làm chủ nó hay làm nô lệ nó :
- Tôi vẫn còn làm chủ nó : khi tôi dám đem nó đi cho người khác, dám đưa nó cho người khác mượn, dám bỏ nó, khi tôi mất nó mà không đến nỗi như mất hồn…
- Tôi đã thành nô lệ nó khi ngày đêm tôi nghĩ tới nó, khi tôi trọng nó hơn tất cả mọi người khác, khi tôi sợ mất nó, khi vì nó mà tôi dám làm điều xấu…
3. Mạnh Thường Quân nhà giàu, cho vay mượn nhiều. Một hôm ông sai Phùng Nguyên sang đất Tiết đòi nọ. Khi đi, Phùng Nguyên hỏi :
- Ngài có định mua gì về không ?
- Xem thứ gì nhà ta chưa có thì mua.
Khi đến đất Tiết, Phùng Nguyên cho gọi dân tới bảo rằng : “Các ngươi nợ bao nhiêu, Mạnh Thường Quân đều cho cả”, rồi chẳng tính gì gốc lãi, đem đống văn tự ra đốt sạch.
Khi trở về, Phùng Nguyên nói với Mạnh Thường Quân rằng :
- Nhà Ngài không thiếu thứ gì, có lẽ chỉ thiếu ơn nghĩa. Tôi đã trộm phép mua ở đất Tiết cho Ngài rồi. Tôi chắc là đẹp ý Ngài.
Về sau, Mạnh Thường Quân bị bãi quan, về ở đất Tiết. Dân ở đây nhớ ơn xưa ra đón rước đầy đường. Mạnh thường Quân ngoảnh lại bảo Phùng Nguyên :
- Đó hẳn là cái ơn nghĩa mà ông đã mua cho tôi ngày trước (Góp nhặt)
Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, tiền bạc, danh vọng luôn là nỗi khát khao của con người. Chúng con cần tiền, cần danh vọng để thể hiện đẳng cấp cao sang của mình trước mặt người đời. Có nhiều người vì tiền mà khổ, vì danh vọng mà hèn. Có nhiều người vì danh lợi thú mà đánh mất nhân phẩm, nhân vị của mình. Xin giúp chúng con biết dùng của cải để mua lấy bạn hữu nước trời. Xin giúp chúng con đừng bao giờ vì tiền mà làm hại người khác, vì danh vọng mà bán rẻ anh em. Xin giúp chúng con thắng vượt lòng tham vô bổ để sống công bình và bác ái với tha nhân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét