Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

KHIÊM TỐN



Có một vị đạo sĩ già sắp gần đất xa trời, các đệ tử tới thăm , ngồi chung quanh và chuyện vãn. Họ ca ngợi các nhân đức của Thầy mình. Một đệ tử nói:- Từ thời Salomon tới nay chưa có ai khôn như Thầy. Đệ tử khác tiếp lời : - Đức tin của Thầy có thể sánh với tổ phụ Apraham. Chắc là Thầy chính trực và trong sạch không kém gì Giuse.
Khi các đệ tử đi khỏi , người đệ tử thân cận hỏi Thầy. Các sư huynh ca ngợi Thầy quá, Thầy không nghe sao? Vị Đạo sư ôn tồn đáp : - Thầy nghe chứ . Đệ tử lại thắc mắc. Thế sao có vẻ Thầy không được vui?
Bấy giờ Đạo sư mới nhẹ nhàng nói: - Còn thiếu , vì chẳng ai nhắc tới đức khiêm nhường của Thầy cả.

Quả thật các đệ tử có sánh ví Thầy mình với ai đi nữa, thì thật sự ông mới là người biết ông là ai. Chỉ khi nào ông khiêm tốn nhìn nhận tất cả những gì ông là, điều đó mới thực đáng quý.
Khiêm tốn không phải là dấn chìm mình hay tự hạ cho rằng mình không mảy may giá trị, nhưng là nhìn nhận đúng con người thật của mình .Không kiêu ngạo, tự mãn với những cái đang có , nhưng nhìn nhận ra rằng còn nhiều điều thiếu  sót mà mình phải hoàn thiện, học hỏi nơi người khác, điều mà mình không có. Bởi vậy khiêm tốn vô cùng quan trọng , giúp ta thấy được rằng không có điều gì là đủ, là thừa.
Bài tin mừng hôm nay Chúa cũng mặc khải cho những người bé mọn, là những người biết khiêm tốn đón nhận lời Chúa.

Lạy Chúa, xin cho con luôn biết sống khiêm tốn để luôn biết nhìn nhận con người thật của con , để không kiêu căng trước những ân huệ Chúa.


Thứ Ba Tuần thứ 1 Mùa Vọng, năm A
Lời Chúa: 
 Lc 10,21-24
21Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Đức Giêsu hớn hở vui mừng và nói: "Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.” 22"Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết người Con là ai, trừ Chúa Cha, cũng như không ai biết Chúa Cha là ai, trừ người Con, và kẻ mà người Con muốn mặc khải cho." 23Rồi Đức Giêsu quay lại với các môn đệ và bảo riêng: "Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy! 24Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe."


B. Suy niệm ( ... nảy mầm)
1. “Con xưng tụng Cha vì đã dấu không cho những người thông thái khôn ngoan biết những điều ấy…”: Tôi cũng xưng tụng cảm tạ Thiên Chúa vì đã ban cho tôi được đức tin, được biết Chúa. Nhiều người thông thái khôn ngoan hơn tôi đã không được những ơn này. Đức tin là một ơn ban chứ không phải là thành quả của công lao con người.
2. “… nhưng đã tỏ ra cho những kẻ đơn sơ”: xin cho con càng ngày càng đơn sơ hơn nữa: đơn sơ với Chúa, đơn sơ với lương tâm con và đơn sơ với mọi người, vì đơn sơ là điều kiện thuận lợi con được Chúa dạy bảo và ban ơn.
3. Ba động từ chủ chốt của đoạn này là “thấy, nghe và biết.” Còn những ngườiđược “thấy”, được “nghe” và được “biết” Tin Mừng là ai? Thưa là những kẻ bé mọn. Nói cụ thể hơn, đó là các môn đệ Chúa và dân ở những nơi mà các môn đệ đến rao giảng. Họ không giống với dân ở những thành mà trong đoạn Tin Mừng phía trước (10,13-15) Chúa Giêsu đã nặng lời khiển trách. Những người đó tự cho mình là thông giỏi nên không đón nhận Tin Mừng. Họ giống như những chiếc thùng đầy nước cho nên có đổ thêm bao nhiêu nước nữa thì cũng tràn hết ra ngoài. Còn các môn đệ Chúa Giêsu và dân ở những nơi này thì khiêm tốn ý thức mình còn ngu dốt yếu kém nên vui vẻ đón nhận Tin Mừng, giống như những chiếc thùng rỗng nên chứa đựng được lượng nước đổ thêm vào. Chúa Giêsu vui mừng tạ ơn Chúa Cha vì đã cho những người bé mọn ấy được thấy, được nghe và được biết Tin Mừng.
Muốn đón nhận ơn Chúa, cũng như muốn hiểu biết Thiên Chúa hơn thì chúng ta phải trở nên những kẻ bé mọn, phải ý thức mình còn kém. Và bé mọn thực sự, khiêm tốn thực sự là phải biết đón nhận, đón nhận không những từ nơi Chúa, mà còn phải từ anh em của mình nữa.
4. “Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua Chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe” (Lc 10,24)
Môsê, Đavít, Êlia tất cả đều sống trong sự chờ đợi. Chờ đợi Lời Thiên Chúa hứa ban Con của Ngài đến được thực hiện. Họ mong được nhìn thấy Con Thiên Chúa, mong được nghe Ngài giảng dạy về Nước Trời.
Các tông đồ đã sống, đã đồng hành với Ngài trên mọi nẻo đường. được Ngài dạy dỗ, được sai đi rao giảng Nước Trời. Các ông đã được thấy phép lạ Người làm. Được nghe Ngài nói về Chúa Cha và Nước Trời, nhưng các ông vẫn sống trong hoài nghi cho đến khi Ngài chỗi dậy từ cõi chết.
Ngày nay, Ngài cũng nói với tôi mỗi ngày qua Tin Mừng, qua anh em tôi. Tôi vẫn thấy Ngài bị treo trên Thánh Giá, nơi những người cùng khổ, những người bị áp bức bất công, nơi những tâm hồn thống hối trở về. Tôi đã thấy Ngài sống lại vinh quang và những phép lạ Ngài làm trong cuộc sống quanh tôi. Tôi có thấy mình hạnh phúc hơn các ngôn sứ, các vua Chúa, các tông đồ không? Hay tôi cũng là môn đệ của chủ nghĩa hoài nghi?
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết vui mừng và tin vào những gì Ngài đã làm cho con cũng như nói với con hằng ngày.
5. “Lạy Cha là Chúa tể trời đất. Con xin ngợi khen Cha vì đã mặc khải cho những người bé mọn biết những điều này” (Lc 10,21)
Bên cạnh tôi là bác nông dân chất phác đang nguyện kinh. Và kia là một người trí thức đang cầu nguyện. Thái độ bề ngoài cho thấy là họ hết lòng tin tưởng. Bác nông dân tin một cách đơn sơ, tin những gì mình nghe biết được. Người trí thức thì nghe, suy nghĩ, phân tích rồi cũng tin. Cả hai đều tin và ý thức mình là những người bé mọn, yếu đuối. Họ chấp nhận những giới hạn của mình và sẵn sàng mở ra cho mặc khải tình yêu Thiên Chúa.
Cũng thế, tôi chỉ có thể đón nhận mặc khải một khi trở nên nhỏ bé và khiêm tốn.
Lạy Cha, xin ban cho con quả tim đơn sơ như trẻ nhỏ, sẵn sàng đón nhận những gì Cha ban tặng cho con, và can đảm phó thác hoàn toàn cuộc đời con trong tay Cha.
Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét